Muốn có Tuệ phải có Định trước, muốn có Định phải có Giới trước.
Muốn hiểu rành về Giới, Định, Tuệ phải đi qua Văn, Tư, Tu. Lắng nghe, suy ngẫm, thực hành thì Giới, Định, Tuệ mới sáng rõ.
Như vậy, nghe pháp, hiểu pháp mới chỉ là bước sơ cơ, thuộc Văn tuệ, Tư tuệ. Chỉ khi hành theo pháp mới đi sang Tu tuệ được.
Ngày nay, ta đến với đạo Phật thông qua việc yêu thích cảnh chùa thanh tịnh, yên ắng; hoặc qua con đường cầu cúng, lễ nghi; hoặc qua việc thân quen, kính trọng một vị sư nào đó... nghĩa là ta mới dừng lại ở cửa chùa, ở đạo Phật tín ngưỡng. Chưa bước chân vào chùa mà bàn về nội thất ở trong chùa, có vẻ hơi mơ mộng.
Các nhà tri thức Phật học, có thể đã đi qua Văn, Tư... nhưng thiếu Tu tuệ nên còn bận tranh cãi, bận chẻ sợi tóc làm tư, bận cân đo đong đếm. Lắng nghe một cách đa diện thì sẽ Tư duy một cách sâu sắc. Tư duy một cách sâu sắc thì Thực hành mới nhanh có kết quả. Chưa phân biệt cái gì thuộc nhân thừa, cái gì thuộc thiên thừa... cho đến Bồ tát thừa, Phật thừa thì còn phải học nhiều nữa.
Lộ trình tu học Phật rõ ràng như bản đồ Google map. Định vị bản thân mình đã đi đến đâu mới không bị lạc đường.Lộ trình học đạo gồm 3 bước: Văn - Tư - Tu. Nói theo ngôn ngữ ngày nay ta tạm gọi là: tiếp nhận thông tin - xử lý thông tin - ứng dụng thông tin.
Bước 1: có người đời nay mới học, có người đã học từ nhiều đời nhiều kiếp nên việc học có nhanh, có chậm. Nhanh vì chỉ là "ôn lại" cái đã từng học, chậm vì lần đầu tiên mới biết. Nên nhanh hay chậm cũng không lấy đó làm kiêu ngạo hay tự ti.
Bước 2: tư duy thông tin đã tiếp nhận. Muốn tư duy đúng thì thông tin tiếp nhận phải đa dạng, nhiều chiều, khách quan, toàn diện đồng thời phải có tính lịch sử cụ thể. Có tư duy như vậy mới tránh thiên kiến, biên kiến, định kiến, tà kiến...
Bước 3: tu tuệ, ứng dụng. Có tư duy đúng nhưng rất có thể ứng dụng sai nếu thiếu tính lịch sử cụ thể - nghĩa là chân lý là khách quan nhưng trong từng hoàn cảnh cụ thể, con người cụ thể thì việc ứng dụng có thể khác nhau. Với người nặng về tham ái thì cần phải học là hạnh "buông xả" để bớt đi tham ái, chứ nhiều khi tập lòng "từ bi, trắc ẩn" có thể lại càng sinh bám víu, chấp mắc...
Ba bước này, tuy ba mà là một. Nói như Socrate (Hy Lạp), khi người ta biết thiện thì không thể làm ác được, ví như biết giết người là tội ác thì không bao giờ giết người. Còn khoảnh khắc giết người lại là lúc ta "quên" mất giết người là tội ác. Biết tham là khổ thì không tham, còn lúc tham là lúc "quên" cái điều đã biết, cho đến khi khổ mới "nhớ lại" cái biết ban đầu.
Ba bước này, tuy một mà là ba. Chia làm ba chỉ có tính tương đối chứ cũng không hoàn toàn là 3 giai đoạn. Biết ít thì ứng dụng ít, biết nhiều ứng dụng nhiều, biết nông ứng dụng nông, biết sâu thì ứng dụng sâu. Người biết sâu sắc thì hành động của họ, người nông cạn không thể dò được, đã không dò được thì dù có thấy họ hành động, cũng chỉ dò trên cái thấy biết nông cạn của mình mà thôi.
Lại như, tại sao thấy nhiều người nói hay như thánh, bằng cấp đủ đầy... mà sống "tệ" thế? Cái nói hay đấy, không phải là cái biết thật, mà chỉ là "bắt chước" người khác mà thôi, như con vẹt, như cái máy ghi âm... Đừng nhầm lẫn giữa "bắt chước" và "thấy biết như thật".
Có người khoe là suốt ngày nghe giảng thầy này, đệ tử thầy kia, theo chân tôn giáo này, học ở tôn giáo kia... nhưng lúc nào cũng so sánh, tôn vinh thầy mình, tôn giáo mình, phương pháp tu của mình... thì có khi còn chưa bằng cái máy ghi âm. Vì thầy của mình nghe đó đâu có giảng như vậy, đâu có khen mình chê người như vậy.
Bạn đang thấy biết bằng cuộc đời của bạn hay bằng mắt và môi của người khác?
Cái khổ đến, chỉ cần "biết" đang khổ là đã hết khổ. Quên "cái biết mình đang khổ" là ngay lập tức cái đang khổ lại kéo ta đi về nơi xa lắm.
Trí tuệ của đạo Phật là "biết đang khổ" là tự hết khổ. Tri thức thế gian là "biện luận về khổ, phân tích về khổ" để vẫn khổ.